Thật sự đến bây giờ vẫn không thể lý giải vì sao mình dấng thân vào con đường ngôn ngữ, khi chính nó là lý do khiến mình vụt mất giải thưởng học sinh giỏi đầu đời.
Tiểu học mê giải Toán. Từng có cơ hội đi thi HSG vòng tỉnh (đã đậu vòng trường) nhưng cuối cùng cô chủ nhiệm thay suất cho lớp trưởng (đã knockout) với lý do điểm phẩy môn tiếng Việt trong lớp của mình thấp hơn 0,2. Ồ yeah! Ghét cô và tên lớp trưởng luôn từ đó.
Nhỏ giờ luôn có suy nghĩ là mình nói không được. Hồi trước có lần sếp phàn nàn sao mày ít nói thế, thì mình cũng trả lời đến tiếng Việt em còn nói không trôi thì phát biểu hay nói chuyện cái gì. Nhưng bù lại, tự thấy mình viết văn cũng hay. Duyên số sao lên cấp 2 vô ngay lớp có cô chủ nhiệm là giáo viên dạy Văn. Rồi sang 3 năm cấp 3 trở thành học sinh chuyên Văn ở trường Chuyên. Nhưng vẫn không nói được!.
Rồi cũng không biết thế lực nào thúc đẩy, lại khao khát đăng ký nguyện vọng đại học là ngành ngữ văn Trung, cái ngành lúc đó ai cũng hoang mang không biết ra trường sẽ làm gì. Nhớ lại hồi đó cha mẹ mình cũng từng nghĩ chắc ra trường sẽ vô bảo tàng làm quá! Học xong 3,5 năm đại học, vẫn nói như hạch, cả Trung lẫn Việt. Ghê chưa!
Đến những năm đầu đi làm mình vẫn không nói ra hồn. Tiếng Việt không, tiếng Trung bập bẹ, tiếng Anh thì như hến. Lúc đó bản thân cũng nghĩ mình đang tự kỷ. Phải nói là nhờ cơ duyên được làm ở vị trí phải giao tiếp nhiều với người Trung Quốc, thành ra chỉ trong 1 năm, tiếng Trung của mình lên như gió, có thể giao tiếp rành mạch hơn, độ tự tin cũng tăng dần. Lúc này mới thấy mình cũng được đó chứ! Rồi đổi sếp, là người Trung Quốc chứ không còn là người Việt nữa. Không chỉ tự mình giao tiếp mà còn phải làm phiên dịch tiếng Trung cho sếp mới. Vậy là được luyện phản xạ và gia tăng tốc độ thêm. Cứ như chiếc ghe hồi xưa chèo tay còn giờ gắn mô tơ tăng tốc vậy.
Nhưng tiếng Anh của mình vẫn lẹt đẹt, và nghĩ mình không thể nào nói tiếng Anh được. Cho đến khi…
Đi làm sinh trắc vân tay, trả kết quả ngón tay ngôn ngữ của mình đặc biệt nổi trội nhất. Đi làm đúng nghề rồi, yeah! Nhưng ngộ ta (tư vấn viên nói). Theo các chỉ số khác nhau thì mình học tượng thanh tốt hơn, tượng hình ẹ lắm. Vậy mà đi học tiếng Trung được mới ghê. Kiểu này mà học tiếng Anh là còn hơn thế nữa.
Rồi xong, niềm tin bẻ gãy từ đó! Mình là mình rất tin vào chứng cứ xác thực. Cứ đủ chứng cứ và logic thuyết phục thì tin thôi. Nên mình tin mình sẽ giỏi tiếng Anh. Tự tin ngập tràn. Rồi đùng cái đổi qua làm với sếp nói tiếng Anh. Chỉ trong vài tháng mà mình rất tự tin giao tiếp thể hiện suy nghĩ của mình bằng tiếng Anh với sếp. So lại nó đúng là nhanh hơn hồi xưa luyện giao tiếp tiếng Trung thật. Đúng là phép màu.

Và còn hơn thế nữa khi mới đây, vũ trụ đem đến mấy đơn hàng mà ngay cả mình cũng bất ngờ: viết bài và sửa bài tiếng Anh cho ông khách người Mỹ và Nam Phi (tự thấy cũng hơi kỳ kỳ, khi profile của mình chính là tiếng Trung). Vậy mà mình đã thành công, không chỉ 1 mà đến 5 đơn, chỉ trong 2 tuần. Nhận feedback tốt và đánh giá 5* từ khách mà thấy sao vừa tự hào vừa hãnh diện. Lâu rồi không được nhận lời khen một cách hào hứng và viết từng con chữ một cách hăng say đến vậy. Một cảm giác rất Yomost!
Thật sự, khi mình có niềm tin không giới hạn, thì vũ trụ cũng đem đến cho mình những cơ hội bất ngờ vô số. Ahihi
P.S1: Hồi trước ghét cô giáo và lớp trưởng từ vụ đó. Nhưng nhờ đó mà mình có sự chú ý nhiều hơn và quyết tâm “phục thù” cao độ hơn. Để đường đời đưa đẩy chui vô lớp Văn “chinh phục” tiếng Việt. Giờ tự cho mình đã thành công khi có thể kiếm tiền từ nó. Tha thứ cho sự kiện lúc đó. Tha thứ cho cô và cho chính mình. Cảm ơn cô rất nhiều vì đã giúp mình có một kỷ niệm lúc nhỏ để nhớ về ^^
P.S2: Sau này có dịp tiếp cận với Nhân số học, mình lại hiểu thêm vì sao mình hồi xưa ít nói, và khả năng viết lại trội hơn chút đỉnh. Mọi thứ đều có nguyên do, khi có duyên tìm hiểu và vỡ lẽ, khiến tất cả rõ ràng ra ánh sáng, thì việc còn lại chính là nỗ lực hết mình, để những nhân duyên tiếp tục đến với mình.
Honestly, until now I still can’t explain why I got involved in the writing career, when it was the reason why I lost the first award for the best student in my life.
When I was in elementary school, I loved math. When I passed the school round and was preparing to take the provincial exam, the homeroom teacher announced my replacement to the class president (who had previously been knocked out) with the reason that my Vietnamese grade in my class was lower than 0.2 . Oh yeah! Hated her and the class rep ever since.
Ever since I was a kid, I’ve always thought that I couldn’t speak normally. In the past few years, my Chinese boss complained why you don’t talk so much, so I replied that even in Vietnamese (my mother language), I couldn’t speak fluently, so how can I speak Chinese so much? But in return, I find myself writing well. The fate of stars went to secondary school to enter the class with a homeroom teacher who was a teacher of Literature. Then in 3 years of high school, I became a student of Literature at the Gifted School. But still can’t speak anymore!
Then, not understanding what fate was, T wanted to register for university as a major in Chinese literature, which at that time everyone was confused about what I would do after graduating. Remembering back then, my parents used to think that I would work in the museum after graduation! Finished 3.5 years of university, still talking like hell, both Chinese and Vietnamese. Wow!
Until the first years of working, I still couldn’t speak. Vietnamese is not, Chinese is babbling, English is like mussels. At that time, I also thought that I was autistic. It must be said that thanks to the opportunity to work in a position where I have to communicate a lot with Chinese people, so in just 1 year, my Chinese has improved like the wind, can communicate more clearly, and my confidence level has also increased. That’s when I realized I could do it! Then changed the boss, being Chinese, not Vietnamese anymore. Not only did I have to communicate by myself, but I also had to work as a Chinese interpreter for my new boss. So I practiced my reflexes and improved my Chinese speaking speed a lot. It’s like a boat in the past that rowed by hand and now has an acceleration motor.
But my English is still poor, and I think I can’t speak English. Until…
Going to do fingerprint biometrics, as a result, my language finger is especially outstanding. Go to the right job, yeah! But enlighten me (consultant said). According to different stats, I learn onomatopoeia better than pictograms. So if I have learned Chinese well, English will be even better.

Well done, limiting beliefs are broken from there! I’m a big believer in real evidence. As long as there is enough evidence and convincing logic, then believe it. So I believe I will be good at English. Overwhelming confidence. Then suddenly switched to work with an English-speaking boss. In just a few months, I am very confident in communicating and expressing my thoughts in English with him and colleagues and partners. Compared to it, it’s really faster than when I practiced Chinese communication in the past. Truly a miracle.
Well done, limiting beliefs are broken from there! I’m a big believer in real evidence. As long as there is enough evidence and convincing logic, then believe it. So I believe I will be good at English. Overwhelming confidence. Then suddenly switched to work with an English-speaking boss. In just a few months, I am very confident in communicating and expressing my thoughts in English with him and colleagues and partners. Compared to it, it’s really faster than when I practiced Chinese communication in the past. Truly a miracle.
And what’s more, when recently, the Universe brought a few orders that even I was surprised: writing and proofreading English articles for some American and South African customers (it’s a bit weird myself, when my profile is shown that I work in Chinese). Yet I succeeded, not only 1 but 5 orders, in just 2 weeks. Receive good feedback and 5* reviews from guests that feel proud and proud. It’s been a long time since I received a compliment so enthusiastically and wrote every word so enthusiastically. A very Yomost feeling!
Indeed, when we have unlimited faith, the Universe also presents us with countless unexpected opportunities. Ahihi.
P.S1: I used to hate the teacher and class president since that incident. But thanks to that, I have more attention and a higher determination of “revenge”. Let the way of life push me into the language class to “conquer” Vietnamese. Now I consider myself successful when I can make money from it. Forgive the event at the time. Forgive her and myself. Thank you so much for helping me have a childhood memory to remember ^^
P.S2: Later when I had the opportunity to approach Numerology, I understood more why I used to be quiet, and my ability to rewrite was a bit better. Everything has a reason, when there is a chance to find out and break it down, to make everything clear, the rest is to make every effort to let the predestined conditions continue to come to you.
Hay quá chú ạ. Chắc cháu cũng phải xem nhân số học để cải thiện mình mới được ạ.
LikeLike
Muốn xem không chú xem cho
LikeLike
cóa ạ
LikeLike